khi mai do chom vang rop con song can


khi mai đỏ chớm vàng rợp con sông cạn
buổi sáng ta dù ra khỏi xóm
buồn đời vào quán cà phê
và gặp nàng
rực hồng bỏng cháy
từng vuông áo ngắn thanh tân
da thịt rần rần
chóng mặt ù tai
những ồn ào cổ máy
những khẩu hiệu hô to
những chiến thắng chẻ tre không ngờ rất vội
những miệng lằn lưỡi mối
những trăn trở gian nan
xáo động lòng ta không cuối không cùng buổi sáng ta dù ra khung cửa hẹp
ngắm đời một tách cà phê
và gặp nàng
lung linh vàng áo mới
nỗi xót xa trỗ dài theo từng giờ trông đợi
quây quần trên ngàn lá cây xanh
và sương mai thấm lạnh
buồn phiền đong đưa mà nỗi vui chóng mất
người ngàn năm hiển hiện dáng thiên thần
buổi sáng lớn dần
những ước mơ trỗ dài dưới lớp áo rộn xuân
trần truồng da thịt
ngụt khói trà thơm
mềm môi du tử
sao cuộc sống cách xa ngàn trùng cái chết
mà nỗi vui vẫn mãi tận chân trời
mơ ước lớn dần mà cùng đích mãi xa
ta khản tiếng ngợi ca
những tuyệt diệu trời ta
buổi sáng ta dù ra thăm em
bâng khuâng tìm bầu trời ngay trong đáy mắt
thương con lộ trần mình
khô ran theo giòng sông tháng năm cháy khát ân tình
ta yêu em quá đỗi
nên đời chông gai lầy lội
tội lỗi như trái ngon
dễ mềm chân răng cứng
cố làm sao giữ mình vô tội
hỡi em
hỡi những bình minh rực hồng tim em vô nhiễm
ta nhìn suốt đôi mắt bi ve long lanh
những mai đỏ chớm vàng
thấy mùa xuân rực cháy
thấy em vượt chuỗi lầm than
thấy đời ta vùng vẫy
theo trời
theo đất
theo nghĩa lý cuộc đời
thấy ánh vàng chan hòa đến những nơi vô cùng diệu vợi
thấy ta một đời ta ngàn năm đã đợi
thấy mai
tương lai bất diệt
đất trời hiếu tình hòa hiệp
lòng ta ta tha thiết quá một chùm mai
buổi sáng ta dù ra bên em
tách cà phê sóng đánh
màu hướng dương chói chang quán vắng
chát đắng trong lòng
khoé mắt bờ môi căng tròn nọc độc
trời đất ơi những gò nổi đường cong
tội lỗi như trái ngon
đâu mềm chân răng cứng
khi tâm tư không còn những điều cao hứng
nước nguồn cao không chảy về chỗ trũng
giọt lệ bốc hơi
nước lại lên trời
cả lòng ta sóng đánh
gò nổi đường cong
chẳng cùng ta một phút vô vàn
những ngày những đêm những que diêm cong queo sau lần thắp sáng
những đồi cao núi thấp những bất lực vô cùng trong mơ ước lớn
sao ta chóng quên những cái đẹp vô cùng dễ nhớ
mà nhớ suốt đời những khốn khó qua tay
nhưng lòng thương em lớn dần theo con sông nhỏ
hỡi em
hỡi giòng sông khô giòn cát nắng
hỡi nước nguồn
lòng ta đòi thác lũ từng cơn
khi mai đỏ chớm vàng rợp con sông cạn
khi ra cơn đại nạn
khi hân hoan ta ca khúc khải hoàn
khi khao khát rung từng mảnh đời nở hé
khi đại bàng vỗ rợp trời giương cao thanh thế
vượt qua đời nô lệ
khi lòng ta lũ thác
khi hướng dương bỏ mặc mặt trời hướng về lẽ phải
khi nước khơi ngòi chảy về nơi thấp nhất
khi tội lỗi nên trái ngon
mọng mềm chân răng cứng
khi mai đỏ đã vàng rợp con sông cạn
ta có nhau bao chất chứa trong lòng
_______________________________________
ngoại thành sài gòn năm 1975
0 Comments:
Post a Comment
<< Home