Saturday, August 13, 2005

dung cuoi anh


đừng cười anh



em đừng cười anh dáng khô khan đạo mạo
mà sao ướt át quá đi trời
anh nhìn xa xôi chuyện đời chuyện đạo
nhưng nơi nào cũng thấy em ơi
ừ thấy em những nơi sâu kín
chỗ em cất giữ báu vật ngàn năm
ôi em vô vàn

anh nói rất khẽ
trời ơi là trời
sao em cười rung chuyển cả không gian
chuyển khắp châu thân
anh muốn nói em nghe những điều chính anh hổ thẹn
những điều trong lòng thật kín
anh muốn nói với em cả ngàn vạn lần

núi lửa em chôn dưới giá tuyết
người ta thường thuốc đắng bọc đường
sao em làm ngược lại
những khi điên dại
anh nhìn thấy thiên đường bên trong bom nổ

thấy vũ trụ bên trong cửa sổ
ôi duyên nợ
em ơi

suốt đời em gom góp từng xu
thành kho tàng
sao em cứ ôm khư khư ngàn vàng
đã cho anh hôm trước
em cứ giữ cho bằng được
cho anh




0 Comments:

Post a Comment

<< Home