Saturday, July 09, 2005

ngay o bidong





ngày ở pulau bidong




buổi sáng
ta đứng trên bãi phẳng phi trường
mặt trời đông dương hừng lên ở biển
trên hải đảo ngàn năm câm nín
con chim nhiệt đới kêu vu vơ


giữa trưa
ta đi trên bãi vương vãi xác thuyền
nghe lòng vẩn vơ nỗi buồn lữ thứ
cát san hô xào xạc dưới chân
đây ta muốn nằm nhưng lòng phân vân
sợ giấc ngàn năm chụp tới

này ghế gỗ ta ngồi chờ đợi
nỗi nhớ nhà
nỗi nhớ nhà đau xót lắm em ơi
nỗi nhớ nhà thú vị nhất trên đời
biển mênh mông tầm mắt sao việt nam kín quá
nhưng kia nụ cười của em mênh mông
đã quen sao còn rất lạ
nụ cười rung chuyển sườn núi pulau bidong

ta đã ra đi em ơi
đã xuôi về đất hẹn đất chờ
biết bao mừng vui biết bao ngùi ngậm
nền trời đông dương mùa này cao thẳm
viêm nhiệt cả lòng ta
nắng tháng năm nám sâu màu da đậm
tiểu đảo buồn đẹp quá bởi lòng ta
đây mảnh đất đìu hiu đi hoài chẳng mỏi
thênh thang hơn quê hương mình tù ngục
phải không em


buổi chiều
ta lên đồi tôn giáo
gió biển mặn môi cay mắt
kìa bên kia sóng khơi
bán đảo mã lai im ắng ngàn đời

em ơi
pulau bidong chiều nay sao xám xịt
lũ chim cuống quýt bay về nơi xa tít
năm cánh buồm
phải không em năm cánh buồm dữ dội nỗi buồn
năm trụ bê tông nhảm nhí
vô cùng phi lý
không nói lên lời
đây ta giận run rung đất chuyển trời
ôi những oan hồn tự do trên bao trùng dương biển cả
biết làm sao tiếng tàu tiếng mã
tiếng mẹ ta đâu em
tiếng việt ta đâu em
có nỗi nhục nào hơn thân này ăn nhờ ở gởi
mất nước mà nay thêm mất gốc
biển nuốt cả rồi
biển xóa cả rồi
những gì rất của ta mộc mạc


nay
ta có nỗi buồn rất đáng
giọt lệ rơi trên đá tảng
giọt lệ khô
lỗ chỗ gót giang hồ
nay ta đứng những cánh buồm cao buồm thấp
nhỏ bé bên lư nhang to mập
ngơ ngác nhìn biển khơi
ta khóc trên đồi tôn giáo em ơi
biển
ta run sợ cho ta
cho em cho những người con gái
ôi hy vọng hay đớn đau quằn quoại
nộ cuồng tháng giêng êm lắng tháng ba
thân ốc sên không vỏ đối chọi giữa phong ba
làm dũng sĩ trên đường tị nạn
xót đau lòng này rất đáng
phải không em


ngày mai
giã từ hải đảo
ngọn dừa quen sẽ buồn rầu ão não
pulau bidong
bao hiền lành đưa đón
kẻ vượt biển mất hồn
ôi ta ra đi mà ngàn đời sướt mướt
nay ta nơi đây mà lòng hội tụ về tổ quốc
ta như thế em ơi


buổi sáng buổi trưa rồi buổi chiều
sao ta vẫn vui giữa nỗi buồn rất thực
sao ta bỗng buồn giữa giờ háo hức
ta có ta sức thần
những western offshore những esso mercia những hawaiian sun
những bè bạn những ân nhân
và những đàn hải âu sải cánh


suốt đời
ta muốn mang em bài thơ ràng buộc
đến những vô vàn
và những vô biên

__________
pulau bidong năm 1980

0 Comments:

Post a Comment

<< Home