Sunday, August 28, 2005

cam nhan o chan doi doc lap

cảm nhận dưới chân đồi độc lập

ta muốn vỗ cánh bay đi
nhưng đại bàng trụi lông vẫn hoài một chỗ
ta muốn nhắm mắt ngó
nhưng em về não óc quá thênh thang

ôi bất lực toàn thân
trong nhát búa thạch sanh bạt núi
giữa giấc mơ đời mình nguội lạnh em ơi
ta tròn mắt sáng ngời
dõi theo những điêu tàn thiên cổ
ôi ngàn năm đồ sộ
ôi một giờ sụp đổ ta giang tay hứng đỡ đời mình
nhưng sức thần cũng cô đơn như loài hành tinh
cho tình yêu giải thoát tự do con người toàn diện
và những trói níu ta bằng cùm xích bằng máu xương người bằng vết hằn đau điếng
sao ta còn vung búa ngàn cân
sao ta còn tung cánh khi thân ta chẳng chút sức lực thần
sao ta còn sống sót đến hôm nay

ta là lưu tinh trong đêm
đơn độc và buồn trong tình yêu em
cảm nhận đời phi lý
và đau đớn vô cùng lòng ta nghệ sĩ
trong làm đẹp đời mình

trong cơn mơ dài mắt mờ phương xa
trong tư duy này tóc dài rêu già

hỡi em suốt đời đau khó
chúng mình mắt cùng ngôi mộ
đất tươi rồi héo xanh
ngôi mộ già lớn mãi theo tình mình
và chúng mình tàn rã như tro đóm thuốc
khi sáng lòe tâm hồn gầy guộc

ôi ta ra đi mà lòng mãi trở về
ôi ta ngồi mà hồn mãi lê thê

nghe mặt trời chạy đua rần rần cùng thịt tóc
và cây lớn nhanh sau lần mới mọc
nhưng trưa hè lá héo
đến thu già lá rơi rừng xác xơ nghèo
đến trưởng thành mắt no tròn những mộng mị hiểm nghèo

ta rũ cánh đại bàng rúc đầu nách tối
ta tuyệt vọng hơn những lần phạm tội
điên cuồng nghe những bước đêm đi
mơ thật nhiều theo những bước chim gi
bay bay trên vành nón trắng

thấy em về lối ấy quá thênh thang

________________________________
ngày 15 tháng 8 năm 1976

0 Comments:

Post a Comment

<< Home