Sunday, July 03, 2005

tim mong truong chinh dai han LP CO OK OK


tím mộng trường chinh đại hãn



hôm nay
mây nhẹ nhàng qua núi
không lạnh lùng không thoải mái không thong dong
không trôi xa theo những ngọn cao sẫm tối
mà tôi
thức suốt đêm qua không vì tách cà phê thế hệ đậm môi
nghĩ về mùa đông mông cổ
đoàn mã quân hùng hổ
phi qua mạc hoang
gieo rắc kinh hoàng
trường chinh đại hãn

nghĩ về thành jerusalem lửa đạn
đã xa rồi thuở ấy
sao điêu tàn thiên cổ đến hôm nay
đoàn người về trẩy hội
nhìn lũ chiên ngoan buồn rầu gặm cỏ hoang đồng nội
đâu đất hứa màu xanh
đâu sau lưng một lịch sử tan tành
đâu cuộc vượt tìm lẽ sống

đất nước tôi bé nhỏ đẹp xinh có bầu trời lồng lộng
nặng hai đầu sông đậm màu phù sa
có cột sống trường sơn có biển đông bao la
có trâu bò cong mình theo thá ví
bốn ngàn năm cha ông mộng mị
chuyện thanh bình mở hội ăn khao
thôn làng tôi lúc nào cũng nghe sóng vỗ rì rào
giữa trưa nồm hay đêm bấc chướng
nên tiếng bom cứ nhầm theo tiếng sóng
tiếng cười
vẫn cay đắng khôn nguôi
thôn làng tôi có những nấm mồ thân quí
bên quốc lộ có nhiều hố bom máu rỉ
vang tiếng sên sắt ầm ầm đại dương
xương trắng lộn theo đá ba lát nát dưới nhựa đường
vì người ta mở con đường rộng ra chiến trường mấy lối
quê hương tôi mới tan thành sỏi
cho những đoàn công voa
những xe bọc thép vươn pháo nòng dài gầm thét tầm xa
và anh em lên đường trùng trùng lớp lớp
bên này bên kia hàng cây ngã rạp


thế hệ tôi
nhức mắt ù tài
muốn đi một chuyến dài khỏi vòng trái đất
đến sao hỏa sao kim
để hướng về trái đất
từ xa tổ quốc điêu linh
đêm đêm nhớ về hỏa ngục
tưởng cung quảng hằng nga cởi truồng buông rèm tắm đêm
hương hoa xoa xát thân mềm
đẹp và buồn rầu đơn độc
cho tôi về mơ thân hành như lốc

thế hệ tôi có những nụ hồng bị chôn
có những mái xanh có những đạn đồng
đêm chiến hào nhớ thương cha mẹ
khuya pháo gầm ru ngon mộng mị
và lũ bạn nai con
tay ghì súng lạnh vươn họng đen ngòm
năm ba tên có khi nằm quên trên đất
nụ cười ở môi không còn lơ mơ những lời ong mật
tay súng rơi
tha thiết giã biệt đời


đêm nay
làng tôi xa xôi ngàn dậm
giữa rừng thu ngùi ngậm
nghe sóng vỗ cát mềm
rì rào theo vầng trăng lên
tôi thấy tôi ngày về thăm biển đồng rừng núi
sau những hàng cây che kín lối
thấy mặt trời ngũ sắc từ biển mọc lên
rực rỡ giữa bạn bè
xanh mồ bên nương khoai bắp
tôi mang lòng đặng dung leo đồi cỏ cây ngã rạp
giũa vuốt mài nanh dưới trăng nào mơ thăng long
ngạo nghễ bên sông hồng
khét đen giáp bào nguyễn huệ
nửa đêm cao trên đài tế lễ
gọi tên mỗi bạn hiền
nâng cao chén này lại cạn
rót trọn đêm này liên miên
nhân gian này qua cơn đại nạn
đất trời đây này chao ơi trăng trên cao


_________________________
ngày 16 tháng 10 cách đây 26 năm





0 Comments:

Post a Comment

<< Home