Tuesday, September 06, 2005

ve thung lung hep



về thung lũng hẹp



tôi rời sài gòn cuối một ngày vui
về thung lũng hẹp và say vùi
nằm ngủ trên lá khô và gai nhọn
nhưng mắt vẫn tròn không chút lim dim
nhưng tai giỏng cao không chút điếc mù
và buốc nhức suốt thân người hoạn nạn
mà giòng suối nước chẳng cho tôi tắm
đợi búp thơm chẳng ngát nở một lần
tôi duỗi dài chân tay để thấy thênh thang
lại chợt nhớ những vui buồn rất nhỏ

từ bến xe tôi đến thăm ba người quen và vài người bạn
người quen đi vắng
người bạn say ngủ và người bạn khác đang nóng ruột nằm chờ
bên phải là những lầu cao mái thấp những huy hoàng rác rưởi
bên trái là một bóng cao to thân yêu lặng lẽ hiền từ và thỉnh thoảng vung tay cười
tôi đến chợ thái bình chợ đuỗi
chợ vườn chuối
ngồi một ngã tư dựa lưng vào gốc to rủ nhau nhậu nhẹt cùng với ba người khác
nơi đó tôi thường đi qua khi mới vào nam ngơ ngác
nơi các thầy bạn chân gác la de tay cầm la de và miệng uống la de
chúng tôi phá mồi bằng một ký đuối khô một dĩa tương cay
vài chai ông già chống gậy

tôi cười nói và tất cả cổ vũ
người ta chìu vì nghĩ tôi điên
nhưng tôi vui như chưa hề được vui
cũng buồn như chưa biết buồn
bỗng nhớ người con gái ấy quá đỗi
chỉ tấc gang mà chẳng thể bước vào
thấy thật gần mà phải cách xa
mới mơ tưởng mà bồi hồi không tả
tôi nói nhiều mà trầm ngâm kỳ lạ
tôi thì thầm vì sắp phải đi xa
tôi say sưa gục ngã cỗi già
tôi thấy nhiều nhưng chẳng biết một ai
nghe tràn đầy mà chẳng nhớ một câu


những con ve cám đỏ vàng máu mủ
những con ve heo rừng rừng rú
thung lũng heo rừng lá khô và gai nhọn
nơi suối trong có cây cao trái chín
nhưng suối thì lạnh trái thì đắng
còn tình yêu thì to lớn không cùng

tôi có những mụt ngứa ở mông ở háng ở cùi tay
tôi cạo gãi cho kỳ khoái xót đau
tôi cũng có những chiều lạnh lẽo đến nổi gai ốc
sợ nước như sợ rắn độc
sợ hoa quỳ như ác quỷ
và nhói tim vì bao năm ngùi ngậm

tôi thức suốt đêm để gãi ghẻ
để nhớ những bờ cõi xưa thân yêu
để mơ tưởng một góc biển hoang ảm đạm
mỗi ghẻ ngứa của tôi là một con ve
tôi giết nó ngon lành trong bóng tối
mỗi túi áo túi quần là một kho tàng bất tận
có những ngã tư ngã năm những bụi bẩn những tàn que
nỗi sung sướng vô cùng khi tôi nhắm mắt
những túi đầy sẽ rỗng tuếch đêm nay

_______________________
ngày 5 tháng 3

0 Comments:

Post a Comment

<< Home