Monday, July 10, 2006

anh da thuong bau troi

anh đã thương bầu trời



em biết
thà anh thương bầu trời
thương cuộc đời cỗi già mà chưa sống

em
không thèm nhìn trời
không thèm nhìn đôi mắt
không thèm nhìn hai bàn tay
không thèm nhìn ly cà phê chóng vánh
ngồi trên ghế gỗ giữa đôi ta
mà chăm chú nhìn thành lan can xám xanh rỉ sét
biết nắng chiều đậm mùi sơn ngột ngạt
thấy hàng vôi vẽ bãi đậu xe vắng ngắt
nghe thơ anh ngang tai
mùa hè nam california khô mà vẫn còn ẩm rát
mùi mồ hôi anh quen little saigon
mùi thông thắm xanh em một mình đà lạt
em không muốn cùng anh mệt lả trong căn phòng oi ả

em ghét những chữ du
dù là miên du hay viễn du gì đó
ghét luôn du đông dù em yêu mùa đông mùa đà lạt
chữ du đồng âm với chữ you của anh
chữ you không có nghĩa lý cuộc đời
chữ you của nẫu không phải của mình
không trói được chúng mình
ôi chữ mình thân thiết
mình không nói được chữ mình của mình ba mươi năm dư
nên em ghét chữ you của anh

tối đêm
mình đi ra biển
em lại ghét mặt biển đen
dưới ánh trăng tàn tẻ lạnh
sóng biển mùa này không nghe tiếng xì xào
đủ át tiếng thì thào
tiếng thơ anh đọc tiếng thơ song song bên nhau
tiếng thơ anh tiếng thở nhỏ nhoi
mà anh kêu là tiếng biển trào
kiêu hãnh
tiếng thơ có làm em thêm bồi hồi
đơm vần thơ anh cho anh mùa đông xưa rất lạnh
nên giữa đêm hè california em ôm cứng cái jacket nồng mùi mồ hôi ấm của anh cho em thấy trăng sóng đánh
dào dạt bờ xa
cái áo phẳng phiu anh cho em em nắm chặt không xài còn cái áo trên da anh em xót thương nhàu nát
anh bỗng trợn người nhìn trời bát ngát
làm xộc xệch cái áo vest cái áo màu khói sương cái áo gấm đi đêm anh mặc
cái áo vest của anh hay cái áo nát dính da đã không che ấm được đôi ta
nên bây giờ hay lệch vì anh cứ ngoái cổ nhìn trăng

hai ngón tay của em
hai đốt ngón tay nói cho chính xác thêm
khô thon run rẩy trong bóng tối
thật vội
anh đã mất dịp đọc hai bàn tay em
có những lằn chỉ chít chi rắc rối
chạy vòng theo gò kim tinh đồi vệ nữ
anh không biết em có mười cái hoa tay như anh cho mười điều lành dữ
không biết thầy bói nói em mấy chồng
không biết màu trắng hay màu hồng
mềm mại hay khô khan xương xẩu
anh tiếc đã không nắm trọn bàn tay em
lật ngữa
không nắm được em thì đúng hơn
rồi mình có còn những lần khác nữa không em

em muốn anh ăn chè
nhưng sợ anh hảo ngọt
em đã giành lấy của anh
chấm mút qua loa rồi bỏ
nhưng anh vẫn mặt dày cầm lên ăn nốt
anh muốn liếm vị đường mật ngọt
ngậm cái muỗng cong mà em đã mút
làm ai thẹn thùng ngó sang nơi khác
anh biết em thích chè
nên anh cứ thèm hảo ngọt

em không muốn nhâm nhi hết vị đắng cà phê
dù đã quậy đều sữa đá
ngọt
mát
đắng
chát
giữa trưa hè hừng hực
em muốn vất thùng rác
nhưng anh chỉ bỏ lon coca cola
không phải anh thèm vị đắng cà phê
anh giữ ly cà phê chỉ để ngậm thả giàn cái straw màu đỏ trên đường về
của em
nhỏ nhoi trên gương mặt tái
cái straw thẳng của con cọp cái
có cùng màu môi thắm của em
ô cái straw có màu đậm hơn môi em thì phải
đôi môi cỗi cằn vì em không thèm phạm tội
nhưng rất cần chút ấm vội của anh

ừ thì mình đi long beach
buổi chiều bỏ ba ông phúc lộc thọ
bỏ cái nhìn bối rối lại cho ba ông già
bỏ cô áo vàng đứng ngó trên lầu bỏ anh chàng gầy ròm cầm cell phone lầu bầu xớ rớ
để họ sớn sác tìm nhau còn mình đi nhanh ra biển
đừng thèm ngó lại
em cứ mang theo cho bằng được con gấu nhồi bông
làm gối ôm giành nhau con gái
con gấu trắng chờ anh mà sẽ không bao giờ hiểu tới
chuyện lý toét chống dù cặp tay bà viên ngoại thiếu cân
con gấu biết xù lông mừng hạnh phúc tung tăng
chút hiếm hoi mà nhân gian vẫn đợi

không
đó là catalina
hòn đảo đã làm tầm biển hết mênh mông
sương mù đã che mất chút mộng mơ
anh phải đứng hiên ngang che em nắng chiều ma quái
em không dám nhìn anh dù có ra vẻ ngu ngơ
không phải vì sợ nắng
em muốn tránh ánh mắt anh ánh mắt tinh ranh khờ dại
nên đành nhìn những sợi sóng lăn xăn vô nghĩa
sóng lòng anh sóng vỗ bồi trong em miên viễn
ô hay
anh thấy cái môi hôn thấy đôi tay ôm chầm
thấy anh từ từ phủi cát bám phủi bụi đường xa phủi đôi chân trần chân con gái thơ ngây
buổi ban đầu mình sớt cà phê có làm không gian xao xuyến
mình có sớt nhau nửa đời tri kỷ tri âm

em cứ muốn vào quán cà phê
nhưng sợ dĩ vãng trơ trẽn giữa trưa hè
à thì ra em chỉ muốn ngồi bên anh
nghe anh ngọng nghịu
anh đành hì hì vì không muốn em bí xị
bắt anh chạy tới lui mỏi cái cell phone cho vừa khẩu vị
cho anh galant vụng về
để thấy anh quê mùa để nhạo cười anh
như anh từng cười thượng đế của em

em biết anh chạy vòng vòng
em biết anh đi thật nhanh về thật chậm
em biết anh đưa người này đón người khác
em biết anh đi lạc đường
lạc đường thổ địa
để hai đứa mình như rơi trên hoang đảo
anh biết em nghĩ gì khi nhìn nền catalina mờ ảo
khi nhìn thành lan can cũ kỷ
khi bỏ mứa chén chè hay ly cà phê sữa đá em đã giành anh
mà không nhìn trăng tàn ảo não
mà không nhìn bầu trời
mà không thèm nhìn anh dù anh năn nỉ
cái không thèm của tri kỷ tự ngàn xưa

anh tiếc đã không sờ em lòng tay gọn lỏn
mỗi khi nhìn cái muỗng ăn chè
mỗi khi nhìn cái straw màu son
thẳng thẳng cong cong
ơ anh muốn em mùa hè
vì em không còn mùa đông
em không thèm nhìn bầu trời
em biết
vì anh đã thương bầu trời
em phải giành chén chè giành ly cà phê sữa đá
của anh

sao em cứ giành vị ngọt
của anh


______________________________
thượng tuần tháng 6 ở california
1996

0 Comments:

Post a Comment

<< Home