Thursday, September 08, 2005

bi cam so nam



bi cảm số năm



em
anh chưa bao giờ buồn như lúc này
dù xa em hay giữa cơn say
anh chưa bao giờ thấy vĩ đại trong bóng tối
dù mộng mơ đang cao vòi vọi
hay giữa lúc yêu em
mà đôi mắt hình bi ve nhìn anh mở tròn rất lạ

sao mặt trời không có ban đêm
cho rừng hoang dung nhiều man trá
như trời mây rồi mưa hôm sau quang đãng
nhưng anh buồn anh nhớ anh bâng khuâng
và những nợ nần ân mang rất nặng
anh là người biết thế buồn không tan

anh chưa bao giờ vui như lúc nhớ em
dù cười hay khóc
đôi mắt suy tư hay đôi môi mời mọc
như chờ môi anh hôn lên
thân ái sẽ gọi nhau sau miếng lụa mềm
mà bầu trời rất thấp qua vai em trở lạnh
anh vui như tình thương đến người bất hạnh

nước mắt đến trào
tâm tình nao nao

và mây buổi chiều quì lên ngọn núi
mây màu hồng và núi màu lam
hạnh phúc hiếm hoi trên con lộ cuối
cũng làm vui rất lớn những thì thầm

anh chưa bao giờ yêu em hơn lúc này
dù nụ hôn lúc xa nhau rất nhẹ
chỉ đủ làm môi em mở hé
và đôi mắt là hai vì sao sáng mơ màng
đôi tay quàng thân nhau rất kín

anh chưa bao giờ cho em lời buộc ràng
nhưng cũng đủ xa nhìn bịn rịn
như mẹ già qua sông xa quay đầu nhìn lại
ngọn dừa xanh và lửa luyến nhớ khôn nguôi

bây giờ anh yêu em mãi
em chỉ có anh với cả cuộc đời
như giòng sông chỉ hướng về một biển

cho dù anh không còn gì cho em
nhưng tự chung thân đôi tim rất thiện
mà trong tình yêu hiển hiện
vì thương em như chưa hề thương ai

vì đời em là những nỗi buồn rất tím
đến chín ngọt những gì cho anh và ngày mai
ta sẽ mất trong cái nhìn vô nhiễm

anh chưa bao giờ yêu quí thân mình
dù lúc phải lên máy chém
nhưng giữa niềm suy tư mầu nhiệm
anh yêu quí biết bao
thân thể anh hơn hết mọi sự nào
đã qua mắt qua môi qua tay qua đời khốn khó
nhưng anh mỉm cười bỏ đi đời này
vì cha vì em vì bạn bè vì con trâu gù lưng lao khổ
vì giá trị con người hôm nay
nên cuộc đời quí báu biết bao
lớn lên bằng xót xa bằng ngọt ngào
bằng chuỗi dài mê mộng
bằng vô cùng chất sống
bằng trăm ngàn sách vở và kỷ niệm tư duy
nhưng ngàn năm đồ sộ
lịch sử không còn gì
sự thật biện minh điều đó
anh mất đi để thế hệ sống đời
giòng sông đầy sẽ mãi xuôi về biển
và sự thật nước từ nguồn về biển
nhưng anh là chất lỏng bốc lên hơi
nên cái mất em ơi chính là muốn sống
và thân anh là sắc đẹp cầu vồng

chưa bao giờ anh cô đơn như lúc này
dù anh là người như tất cả
mang sức thần rất lạ
nhưng cây càng cao càng đổ bóng dài
nhưng phân thối đơm nhiều hoa quả ngọt
nhưng khi vui vô cùng là tiếng khóc
nhưng bình minh sẽ chấm dứt màn đêm u tối

và sức mạnh là màu đất đai
sao cây trái sinh ra chỉ toàn bất lực
anh nằm nghỉ nghe tim đau nhức
anh đứng lên mắt ngập lá khô
hồn ma đứng nhìn trăm đỉnh nấm mồ
bao tha thiết và đớn đau ngùi ngậm
ôi chàng hercules cuối đầu buồn thảm
thượng đế xiềng xích cứng châu thân

vì là người anh không có ngàn chân
và uy lực như sức trời cao rộng
nên đau đớn nhìn thân mình đổ xuống

khi đứng lên đón nhận sự thật này

0 Comments:

Post a Comment

<< Home